- Thi Vịnh Pháp Hoa Kinh
- Quyển 1 - Phần 9
Quyển 1 - Phần 9
Quyển 1 - Phần 9
THI VỊNH PHÁP HOA KINH
Và Trưởng Giả nghe mình sống lại
Ra đứa con mình mãi chờ trông
Thì đây: nó ở kề ông
Cái Tên Cùng Tử long bong bụi bờ.
Gã Cùng Tử thuở giờ trôi dạt
Cứ lênh đênh trên thác dưới nghềnh
Không ăn mày, chẳng ăn xin
Mỗi đem sức mọn của mình làm thuê.
Thế rồi, một ngày kia Gã tới
Một nơi kia rất đỗi sang giàu (840)
Nguy nga những các những lầu
Những Mã Não, những Trân châu, Xa Cừ.
Lại thấy một người như thánh chúa
Ngồi ghế sư tử tựa ngai vàng
Bốn bề châu ngọc điểm trang
Riêng ông nọ, vẻ hiên ngang toát vời.
Gã Cùng Tử suốt đời cùng khổ
Lại chưa từng đến chỗ giàu sang
Bấy giờ, trước vẻ phong quang
Chợt nghe một nỗi kinh hoàng thót tim. (850)
Thế là Gã bèn … bèn … phóng chạy
Như bị ma đuổi vậy. Bấy giờ
Ngài Trưởng Giả “giống như vua”
Trên ngai sư tử sững sờ nhận ra.
Gã Cùng Tử chẳng là ai khác
Chính là con trai lạc của mình
Đứa con thiên địa chi tình
Mà mình mãi kiếm mãi tìm bấy lâu.
Thấy con mình đâm đầu bỏ chạy
Bèn vội vàng phái mấy gia đinh (860)
Đuổi theo, dẫn lại gia đình
Gã Cùng Tử, trước sự tình nhiêu khê.
Bèn chắp tay hướng về Trưởng Giả
Mà kêu oan: con cả xin Ngài
Vốn con lương thiện một đời
Chẳng hề tham lấy của người một trinh.
Thốt xong, sợ thất kinh là sợ
Bèn ngất đi giữa chỗ cao đường
Hai ông Trưởng Giả kinh hoàng
Sợ con mình chết thì oan uổng đời. (870)
Bèn gọi: lệnh cho người cứu tỉnh
Xong dạy rằng: thủng thỉnh mà đi
Thực ra nào có việc chi
Chẳng qua chỉ gọi Ngươi về … hỏi thăm
Thôi, Ngươi chẳng bận tâm gì nữa
Cứ việc đi tìm chỗ làm thuê
Gã Cùng Tử được” cho về”
Mừng như hết lớn, thỏa thê hết mình
Ngài Trưởng Giả thông minh rất mực
Biết không nên thoi thúc “Anh Chàng” (880)
Mới dùng chiêu thức nhẹ nhàng
Trước tiên cho kẻ tìm đàng làm quen
Rồi dụ Gã hãy nên tìm việc
Nơi nhà giàu kia thiệt dễ ăn
Việc dù đôi chút nhọc nhằn
Nhưng đồng lương lại hưởng bằng… gấp đôi
Gã Cùng Tử lần hồi thuận nhĩ
Bèn men theo kẻ chỉ đường kia
Tìm nhà giàu nọ làm thuê
Để vui niềm mãn nguyện về đồng lương (890)
Mãi vui nếp thủ thường an phận
Gã đâu hay tháng tận năm cùng
Đâu hay cái nỗi lao lung
Của niềm ty mạn tựu trung vô nghì
Sau đó Trưởng Giả kia bèn “ giả”
Dạy thường dân tìm Gã làm thuê
Liệu lời an ủi vỗ về
Rằng người xứng được yêu vì cậy tin
Vì sau một quá trình thử thách
Đã tỏ ra trong sạch đường hoàng (900)
Không hề biếng nhát tham lam
Không tránh việc khó không ham của người
Vị Trưởng Giả khen rồi, bèn thưởng
Cho Gã làm thuê hưởng lương cao
Lại trao chìa khóa của bao
Phòng ốc kho lẫm dồi dào kim ngân
Như tư cách chủ nhân cơ nghiệp
Tin tưởng người giúp việc tài ba
Dụng nhân như dụng mộc mà!
Gã Cùng Tử thấy “người ta” trọng mình (910)
Thì từng bước một, hình thành một
Niềm tự tin ở cốt cách mình
Trong tầng sâu thẳm Tâm Linh…
Thế là Tâm Sở tự khinh mất dần
Niềm tự tin dần dần tăng trưởng
Xứng căn cơ cao thượng bình sinh
Và Chàng Cùng Tử đinh ninh
Thoát nhiên thành một tiên sinh toát vời
Trải mấy chục năm trời gian khó
Hơn nửa đời người “ bó cái khôn” (920)
Chàng Cùng Tử phận gối rơm
Mãi lăn lóc đất lại vươn lên trời
Để nên một con người rất đáng
Là cái Như Lai tạng tánh kia
Trời cũng sẻ đất cũng chia
Long lanh nhật nguyệt chữ đề như như
Bấy giờ bậc đại từ Trưởng Giả
Sau bao năm tất tảo vì con
Nghĩ rằng cơ hội đã tròn
Bèn mời tất cả bà con họ hàng (930)
Đến dự lễ “châu hoàn hiệp phố”*
Mừng cha con tái ngộ tương phùng
Vận nhà gặp buổi hiểm hung
Kể sao xiết nỗi hãi hùng sinh ly
*CHÂU HOÀN HỢP PHỐ: Nói vật đã mất nay trở về chủ cũ,
Hậu Hán Thư: Quận Hợp Phố có nhiều ngọc quý, dân mò lấy ngọc đem đổi lấy lương thực. Thời trước, bọn quận thú ở đây tham ô quá lắm, bắt dân đi mò ngọc đem về cho chúng không biết bao nhiêu mà kể. Ngọc quý lần hồi đi hết. Vì thế dân không có gì đổi lấy cái ăn. Khi Mạnh Thường đến làm Thái thú bãi bỏ những tệ cũ lo mưu lợi cho dân nên chỉ chưa đầy một năm sau, ngọc bỏ đi này tìm về lại Hợp Phố, dân trở về nghề cũ.
Niềm thống hận kể chi cho xiết
Bao đêm trường lệ huyết đòi cơn
Đứa con giấu, đứa con thương
Đứa con nối dõi tông đường đứa con